Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ. Tỏ ra tin cậy người đó đi, khen họ đi: Họ sẽ gắng sức phi thường để xứng đáng với lời khen của bạn. Chị Nellie muốn xứng đáng với lời khen của bà chủ.
Nên nhớ rằng người nói chuyện với ta quan tâm tới những thị dục, những vấn đề của họ trăm phần thì chỉ quan tâm đến ta, đến nỗi thắc mắc của ta một phần thôi. chiều qua người ta không mời tôi dự tiệc. Bà mục sư có thể nói như vậy được.
Hết bản này đến bản khác bị từ chối. Trong bữa tiệc đó, có mười hai ông khách nữa mà tôi như không biết có ai hết: tôi phạm hết thảy những điều mà thường thức về xã giao để nghe trong mấy giờ đồng hồ nhà thực vật học của tôi. Lúc lâm chung, bà thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết".
Vậy chúng tôi tự tiện xin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng, nhất là những khi ông gởi nhiều hàng. Thường thường trong những dịp long trọng như vậy, tôi mướn anh hầu bàn Emile lo toan giúp tôi. Lại thêm người ta phần nhiều không muốn thay đổi ý kiến, dù là ý kiến về tôn giáo, về chính trị hay về một hiệu xe, một tài tử hát bóng.
Ông ta kể lại: "Tôi mất hẳn tiếng. Năm 1922, sau hai thế kỷ oán thù, dân Thổ Nhĩ Kỳ quyết xua đuổi những kiều dân Hy Lạp ra khỏi nước, Mustapha Kémal hô hào quân lính". Anh thử chơi đi, anh sẽ mau biết lắm".
Lòng anh thành thật cho nên làm cảm động tất cả thính giả. Vẻ tự đắc hiện trên mặt, người đó đọc cho ông Mc. Trước khi rầy nó, xin bạn đọc bức thư sau này của văn sĩ Livingstone Larnod.
Mà bạn cũng phải làm như vậy mới chiếm được sự chú ý của mọi người. Khi ông nghe không rõ một tên nào, ông nói: "Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ". Và bà, mỉm cười, đáp: "Phải, nhưng bây giờ, giá có cưới lại thì mình sẽ cưới em vì tình phải không?".
Nhiều năm trước, một khách hàng giận dữ bước vào văn phòng ông J. Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ. Bạn hãy tự nhắc luôn luôn rằng: "Hạnh phúc của ta, sự thành công của ta, danh vọng tiền của của ta phần lớn đều do sự khôn khéo trong khi giao thiệp với người mà có".
Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó. Ngài chỉ rất ôn tồn nói: "Ông đã làm vài việc mà tôi không được hoàn toàn vừa ý. Gặp nhằm lúc mới mua lại được một chiếc mà có lẽ ông khách keo kia sẽ vừa ý, bèn dùng điện thoại mời ông lại cửa hàng để xin chỉ bảo giùm một việc.
Jesses James là một tướng cướp "ăn hàng" trên các xe lửa và đánh phá các ngân hàng rồi chia tiền cho các tá điền ở chung quanh y để chuộc lại ruộng mà họ túng thiếu đã cầm cố. Chẳng những máy không hư hỏng chút chi hết mà lại còn tốt lắm. Tôi đã chứng tỏ rằng ông ấy lầm.