Trời! thế mà đã 11 giờ 15 rồi chứ! Sửa soạn đi ngủ thì vừa, Rồi bạn bỏ ra 40 phút để sửa soạn đi ngủ, trước khi đi ngủ, bạn quen uống một ly uýt-ki thứ hảo hạng, điều ấy dễ hiểu. Bạn lại cứ nằm xuống, thiêm thiếp triền miên giấc ngủ mà bạn gọi là cuộc sống của bạn đi. Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được.
Về điểm đó, tôi không cho rằng một thất bại vẻ vang lại hơn một thành công nho nhỏ. Muốn thu xếp sao cho có thể sống đầy đủ và dễ dàng với số vốn 24 giờ một ngày thì việc đầu tiên quan trọng nhất là bạn phải bình tĩnh, nhận chân được việc đó khó khăn cực kỳ, phải cố công gắng sức lắm mới được. Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại.
Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E. Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn. Đã đành, nên bỏ thêm nhiều thì giờ vào việc tu thân, càng chịu tốn công thì kết quả càng nhiều.
Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn. Nó là hình thức cao nhất của văn chương. Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì.
Tôi biết rõ sự khó khăn, tôi biết rằng nếu thất bại trong công việc đó thì kết quả có thể tai hại, nên tôi khẩn khoản khuyên bạn mới đầu nên làm ít thôi. Chắc chắn là như thế sẽ có lợi. Nhưng có nhiều mức độ.
Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái. Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa.
Bạn lại đã hăng hái khen bản đó với một cô - bạn biết tôi nói ai rồi chứ? Và bạn còn có thể tuyên bố rằng bản đó của Beethoven và "mùi rất mực" nữa. Nếu khi bán giấy xe cho ông ta, công ty xe điện hỏi "Tôi đổi cho thầy một đồng tiền vàng, nhưng thầy phải các cho tôi 3 cắc" thì tất ông ta la lên dữ dội. Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày.
Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương. Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày. Bạn phải bảo vệ lòng tự trọng của bạn.
Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút. Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi. Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.
Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Và trong khoảng thời gian đã định trước, bạn chỉ nghiên cứu về vấn đề đã chọn đó thôi. Nhưng tôi nhấn mạnh rằng văn chương không bao gồm hết khu vực hiểu biết của loài người.