Nó đã ảnh hưởng sâu xa và lâu bền tới đời sống của tôi. Bác sĩ Edmund Jacobson ở trường Đại học Chicogo còn đi xa hơn nữa. Phó cho trời, tới đâu hay tới đó".
Chúng ta cần cảm tưởng rằng có một quyền lực nào đó mạnh hơn ta, che chở cho ta tới sáng. Tôi giữ chiếc còi ấy làm kỷ niệm để nhớ một người đã biết coi rẻ những chuyện lặt vặt. Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".
Tôi không có quyền từ chối. Óc cơ hồ như không biết mệt. Đóng quá khứ lại! Để cho quá khứ đã chết rồi tự chôn nó.
Tôi chép tập cho một đứa khác và bỏ nhiều buổi tối chỉ toán cho một bạn gái. Trước khi lên giường ngủ, ông đã tính toán để biết rõ từng xu số tiền còn lại. Khắp nơi chỉ trích anh chành "thần đồng" như bảo táp: "Y thế này, Y thế nọ.
Người đàn bà mà ông đã gặp có biết bao nỗi buồn phiền về gia đình. Đã 20 năm, tôi chưa bao giờ thấy khỏe mạnh như bây giờ. Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện.
Cescil dạy y khoa tại trưởng Đại học Cornell được khắp thế giới nhận là một chuyên môn về chứng sưng khớp xương. Bằng cách nào? Bằng cách phỏng vấn những người đã làm nghề ấy từ mười, hai chục hoặc bốn chục năm. Nhất là các ông lớn tuổi, thích được khuyên bọn thiếu niên.
Chung quanh là đất cằn và hầm hố mà trong nhà thì xó nào cũng đầy những con gián. Cảm xúc này xô đẩy cảm xúc kia đi và sự phát giác gỉan dị ấy đã giúp các y sĩ chuyên trị bệnh thần kinh trong quân đội làm được việc phi thường, hồi chiến tranh vừa rồi. Rockefeller, con người kỳ khôi này đã nêu ra hai kỷ lục bất thường: ông đã gây được một gia tài khổng lồ, vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Hoa kỳ và điều đáng chú ý là ông sống 98 tuổi.
Rồi tôi nhắm mắt lại, nghe hơi phì từ vói ra. Tôi an phận nhận lấy cái tai hại nhất có thể xảy ra, tức là sự chết. Rồi oán trời, trách bạn, vò tai kêu đời bất công, thương thân tủi phận.
Khi bắt đầu viết cuốn sách này, tôi đặt một giải thưởng 200 Mỹ kim cho tác giả nào viết được một truyện ích lợi và hứng thú nhất với nhan đề: Tôi đã thắng được ưu phiền cách nào?. Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350. Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì?
Trời và người trông thấy đều sẽ gớm!. Nhớ lại lúc ấy chưa được ai khuyên "tốp nỗi lo lại", nhưng tôi đã hành động đúng như vậy. Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không.