Nên không ai có lỗi. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.
Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.
Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Hoặc tôi chuyển lớp.
Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Đang định đứng lên đi ăn. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Thế thì anh không dám. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Thoát khỏi trước khi họ chết. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.
À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Chỉ có con mèo không ngược.