Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.
Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Hôm nay đi đâu? Không biết. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.
Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Không chắc tại số phận.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.