Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Thôi, năm nghìn đi ạ. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.
Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Để sống cho xong đời. Cậu em kia, là một người tốt.
Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Thôi thì dùng vào chỗ khác. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.
Tiếc là tôi không phải quí khách. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Thậm chí, phải viết, phải sống.
Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác.
Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Không, phải giữ sức khỏe. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.
Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.