Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.
Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.
Khán giả sôi động phết. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.
Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.
Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Màu xanh của bể bơi. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.