Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.
Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.
Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.