Lúc còn rất nhỏ, cô mơ ước trở thành một nữ diễn viên múa bale. Có lẽ đây là lí do tại sao mà ta nghe thấy nhiều câu chuyện thành công bất ngờ của một người bỏ học giữa chừng trở thành một nhà công nghiệp tư bản hàng đầu. Mooyj cuộc thí nghiệm đã được tiến hành tại một nhà an dưỡng ở Connecticut (Mĩ),nơi các công dân lớn tuổi được tự mình chọn cây (lạo trồng trong nhà ) để chăm sóc .
Vì vậy điều quan trọng nhất là trong cuộc hành trình tích lũy sản phẩm vật chất của mình, ta phải làm cho đúng. Nó cũng có những lúc ảm đạm và đau đớn. Mỗi buổi sáng thức dậy đừng quên là ta phải hình dung trong đầu mình những hình ảnh con người đã thành công mà ta muốn trở thành.
Trong 41 năm ,ông vào tù cả thảy 14 lần . ( Điều tệ hại nhất mọi người vẫn làm vào buổi sáng là đọc báo). Theo tôi, ta nên hiểu như thế này:
Thật ra người ta khó có thể không làm gì, đặc biệt là trong xã hội luôn đòi hỏi chúng ta phải làm “một cái gì đó”. Theo một báo cáo y học, trong số 400. Cuộc sống của ông ở Vientaine rất chật vật.
Nếu tìn cờ,bạn có ý định nghiêng về hướng đó,xin hãy xem xét lời phát biểu dưới đây: Một bữa nọ, lúc sắp xếp lại sách vở, tôi tình cờ gặp lại quyển sách “Nghĩ đến sự giàu có và làm giàu”. “Người duy nhất không mắc sai lầm chính là người không hề làm gì cả.
Có lẽ nhiều người đang nghĩ rằng tôi đang cố gắng kéo họ ra khỏi công việc. Cha tôi sẽ giết tôi mất! Tuy nhiên, cũng còn một điều an ủi là lớp học được bố trí ban ngày. Một phần cơ thể bạn đã gắn với người kia và nó đã bị cắt đứt khi đang còn gắn bó với người ấy.
“Nếu không một ai dám chấp nhận mạo hiểm, thì Michelangelo đã vẽ bức tranh ở nhà nguyện Sistine trên “. “Đây là một điều thuận lợi với những người lớn tuổi vì ở môi trường xung quanh không trọng lượng, bạn có thể di chuyển dễ dàng hơn gấp bội”. Chính sự lo sợ thất bại đã ngăn cản người ta thành công.
Ta sợ bệnh nhưng lại chẳng thèm quan đến sức khỏe. Có một sô “tin đồn” rằng tôi được lợi lộc. Mọi người đều có khuynh hướng bị ảnh hưởng bởi 8 ngọn gió
Đối thủ của tôi là một nữ sinh. Chúng tôi xây dựng lại một xạp bán hàng tạm thời trên góc phố Aveniada soler, nhưng vào năm 1948, cơn bão Gene đã thổi bay mái sạp của chúng tôi. Đó là những ngày u ám nhất trong cuộc đời anh vì ngay cả các em của anh cũng hắt hủi anh.
Không việc làm, không tiền bạc. Điều làm anh đau lòng nhất là mỗi khi thấy một gia đình hạnh phúc quây quần bên nhau trong nhà hàng hay nơi anh bán hoa. Thế nhưng nếu “tinh hoa của xã hội” chúng ta đều tìm việc làm thì ai là người tạo ra việc làm đây? Câu trả lời rất rõ ràng .