Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Thằng em ngồi bên phải tôi. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì.
Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Rút kinh nghiệm nhé con.
Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Con nó thì sinh ra trong đó. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.
Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả.
Cứ ngỡ mình yêu mình. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.
Tôi thôi xúc động rồi. Tất cả đều không sâu đậm. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.