Xêch Vn

Quay tay nhìn cờ rút bị quản lý đụ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Lỗi của tôi không làm thiệt chút chi cho miền Messachusetts, mà làm cho tôi xấu hổ vô cùng. Và tôi tin chắc rằng có gặp kẻ gian lận đi nữa thì mình cứ coi họ như một người ngay thẳng, thành thật, họ sẽ ngượng, không gian lận nữa". Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm hư chúng.

    Lời đó hay và đúng đến nỗi tôi muốn nhắc lại đây: "Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn. Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra. Làm không được, thì ta sẽ thui thủi trên đường đời.

    Lần này hai bên đều hài lòng vì tôi đã biết trọng quan điểm của chúng. Bữa tiệc đó hỏng là lỗi tại đầu bếp chứ không tại tôi. Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay.

    Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy". Lát nữa ra đường bạn sẽ gặp nó. Bạn nên đặt những câu vấn mà ai cũng say mê đáp: tức như những câu hỏi về đời tư hay đời công của họ, những thanh công của họ.

    Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư. Nhưng càng thổi mạnh thì lão già càng bó chặt áo vào mình. Chúng tôi được hân hạnh ông chiếu cố tới trong 14 năm nay.

    Tay nên có cây viết chì hay viết máy để đánh dấu ở ngoài lề những lời khuyên nào mà bạn tính thi hành. Kinley hay một Lincoln. Thực là một sự quảng cáo cực tốt cho ông.

    Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi. Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó. (Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!).

    Hai tiếng "của tôi" trong việc sinh nhai của loài người, là những tiếng quan trọng nhất, và khi biết suy tính đến hai tiếng đó, là biết khôn vậy. Lawes sững sờ, không biết đáp ra sao. Tôi hỏi thí nghiệm như vậy để chứng minh điều chi.

    Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết. Người đó rõ ràng thiếu của xí nghiệp Detmer mười lăm mỹ kim, viết thư đòi nhiều lần mà không chịu trả, hôm đó đi xe lửa từ nhà lại hãng, nói không những không trả tiền mà từ rày không thèm mua hàng ở hãng nữa. Nếu ông giúp tôi việc đó, tôi sẽ lấy làm quý hóa lắm và mang ơn ông vô cùng.

    Ông Grammond trả lời: "Tự nhiên. Xin bà kể cho tôi nghe". Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap