Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Chả muốn viết tí nào.
Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Cứ như người từ trên giời rơi xuống.
Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Nó cũng không thích tôi lắm.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.
Đừng lỡ nhiều là được. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.
Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Để đỡ tình cờ lặp lại. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Để tí nữa em bảo cháu vào. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.