Xêch Vn

Em đẹp quá, cho anh đụ cái nhé!

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.

    Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Đừng lỡ nhiều là được.

    Coi như không có chuyện gì xảy ra. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi.

    Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.

    Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.

    Nhiều điểm rất giống tôi. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.

    Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Nên bạn bỏ qua như không. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.

    Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Sáng nay chép bài một tí. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.

    Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.

    Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Làm ơn nhanh nhanh cho.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap