Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.
Lần sau không thế nữa nhé. Tôi từ giã mái trường cấp III. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác.
Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Nhưng nước mắt không nghe tôi.
Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác.
Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Tôi về, cũng đỡ in ít. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.