Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.
Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Bạn phân vân không biết chọn cái nào.
Để nấu cơm cho anh ăn. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.
Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.
Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Đúng là chuyện thường.