Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.
Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Nhưng em thèm được khỏe lại. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.
Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.
Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo.
Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Theo cách mà bạn lựa chọn. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.