Cũng chẳng cần sách. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Nó đã là lòng bạn rung động và sẽ làm lòng bạn rung động.
Xin bạn đừng tỏ vẻ mỉa mai khi nghe hai tên ấy. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.
Vì vậy, theo thiển ý, công việc phải làm trước hết trong ngày là coi chừng bộ óc ta làm việc. Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được. Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.
Bạn không biết chơi đàn, nhưng bạn có thể tìm hiểu về cách tổ chức một cuộc tấu nhạc. Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng. Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2).
Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi. Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất. Nếu bạn đã đọc cuốn "Nghe nhạc cách nào?" của Krehbiel thì lần sau khi nghe nhạc bạn thấy hứng thú tăng lên lạ lùng.
Bạn hỏi ý kiến lý trí như vậy (nó không đòi tiền công đâu) và kết quả là lần sau, nếu món bò tái lại chín quá nữa thì bạn cũng rất bình tĩnh vui vẻ coi anh bếp như bạn bè và nhã nhặn yêu cầu anh ta cẩn thận hơn một chút. Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác. Hãy chú ý hết vào việc hồi âm, không cho óc mình nghỉ ngơi một phút nào suốt cho tới khi tới sở, tới nơi bạn ngồi ngay xuống, lấy giấy trả lời.
tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Không có gì so sánh với nó được.
Nhưng nhất cử có thể lưỡng tiện thì sao bạn không tập trung vào cái gì hữu ích? Chẳng hạn - đây chỉ là một thí dụ thôi -chẳng hạn tập trung tư tưởng vào một chương của Marc Aurele hay Epictete (hai triết gia La Mã thời cổ đại). Tôi tin rằng dùng bảy giờ rưỡi đó một cách đầy đủ, thì đời sống trong tuần sẽ sinh động lên, hăng hái lên, và bạn sẽ ham thích cả những công việc chán nản, tầm thường nhất. Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.
Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được. Than ôi! Tôi không giúp bạn được việc ấy. Thưa bạn, bí quyết đó tôi chưa kiếm ra được, tôi không hy vọng gì kiếm ra được mà cũng không mong người khác kiếm ra được.
Vậy bạn phải tiến chầm chậm. Trong 16 giờ đó thầy không phải kiếm ăn, không phải lo vấn đề tiền bạc, thầy sung sướng, rảnh rang. Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ.