Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ. Sinatra kể rằng hôm nọ đang ăn tối ở nhà hàng Chasens (ở Hollywood) thì thấy Don Rickles. Đừng hào hứng nói về món tiền đền bù nếu món hàng bị trục trặc mà hãy nói đến uy tín của công ty.
Đề tài nói của anh phá kỷ lục về số người tham dự của chúng tôi!. Càng tệ hại hơn khi ai đó chia buồn rằng: Bi kịch làm sao, đau đớn làm sao, hay Đây quả là một mất mát khủng khiếp. Chỉ cần nói là: Peter này, xin lỗi cậu nhé, chúng ta phải chuyển sang đề tài kế tiếp thôi vì thời gian sắp hết rồi.
Sau buổi lễ, tôi được mọi người khen ngợi. Để hòa hợp với khán giả, bạn phải hiểu biết một phần nào đó về họ. Tại sao thế? Có ai đó vừa bước chân vô ngành cảnh sát, ồ, dĩ nhiên là tôi sẽ hỏi tại sao ngay…
Đây là sợi dây kết nối giữa cô và mọi người. Nhưng cũng như mọi việc khác trong cuộc sống, sự hài hước không thể có tác dụng tốt khi bị khiên cưỡng, gượng gạo. Thái độ này sẽ được đánh giá cao khi khán giả xem chương trình về bạn.
Và không quên nhắc Benny một lần nữa: Nhớ nghe chưa Đừng cười. Chúng ta cũng nên học hỏi Winston Churchill. Đừng chê bai, hạ thấp người khác.
Trong bất cứ cuộc trò chuyện nào cũng cần phải biết kiềm nén chính mình. Chín giờ sáng, chương trình Don McNeils Breakfast Club đang được phát thanh bắt từ làn sóng của đài ABC. Mọi việc đã thành công tốt đẹp.
Tôi tập đọc cho thật truyền cảm. Don tới bàn của Sinatra để nhờ một việc. Điều quan trọng là bạn đừng quá bận tâm về việc rút lui.
Câu trả lời của tôi là: Xin nhường việc đó lại cho các nhà khoa học. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã nhủ thầm rằng có lẽ tôi đã nhầm, rằng tôi chỉ là một kẻ ba hoa chích chòe ngoài phố chứ đâu có giỏi giang gì. Lá thư này dài đến mấy trang liền và kết thúc bằng một lời xin lỗi Xin cậu thứ lỗi vì tớ đã viết dài như vậy.
Bạn có sợ thất bại khi điều khiển một cuộc họp? Shakespeare từng viết: Brutus thân yêu, cuộc họp của chúng ta dở không phải lỗi tại nó. Tôi cười méo xẹo, còn chàng phi công thì vẫn chủ trương im lặng là vàng. Hãy tập cho đôi mắt của bạn biết nói! đó là phương pháp mà tôi luôn tâm niệm để thành công.
Và thật tuyệt nếu bạn đang sống một mình, bạn có thể nói vô tư, nói sảng khoái… bất cứ lúc nào! Thỉnh thoảng tôi cũng hay làm như vậy. Sau khi cơn giận dịu đi phần nào, ông nói: Tôi thích anh. Cứ như một giấc mơ! Tôi có một công việc mới, một chương trình mới và, ô là la, cả một cái tên mới.