Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Còn quá nhiều điều để viết. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Chắc hôm nay có việc gì. Dù lúc này mắt không có nước.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Có lẽ là phim hình sự. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.
Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Giữa đầm lầy thông tin.
Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Thế thì là thiên tài thế nào được. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Rồi, tôi phải tập chứ. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Không, tôi không cần biết. Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.