Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Những cái tát của cát. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.
Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.
Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.
Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Nó tan chảy, tan chảy. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.