Vốn sẳn tính nhút nhát và ít quan hệ, không hoạt động xã hội nhiều, đối với tôi, dường như điều đó lại càng trở nên khó khăn hơn. Tiếng chuông chùa xa xa vọng về từng hồi đứt quãng vừa nặng nề vừa da diết bi ai càng làm lòng Chíp thêm trĩu nặng. Chỉ có mình Chíp và một vài ni cô đang quét lá.
là bắt đầu từ tớ đấy! Không đợi Lâm Vinh nói thêm lời nào, Linh Vy ôm chầm lấy anh và khóc nứt nở. - Rồi, anh khỏi lo, tác phong làm việc của tôi xưa nay anh còn nghi ngờ sao?! Mà hôm qua mới làm “1 chập” với bà xã, bực bội thật! – Ba Chip đáp lại.
Mình cũng không muốn làm anh buồn, thà chia tay thẳng để anh tìm đến một hạnh phúc mới, để anh được vui vẻ trở lại. Thì ra là cô ấy… Đã lâu rồi mình không được nghe giọng nói đó, mình cảm nhận được hơi thở đó, vẫn nồng ấm như ngày nào. Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ.
Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất. Quán hôm nay trở nên đông lạ thường, mà cũng phải, mùa Valentine mà. Đang phân vân bỗng Ghét nghe thấy một tiếng gọi:
- Này, ông sao vậy, ông khóc hả, có gì nghiêm trọng không vậy? – Bác Hùng hỏi. Nhưng người ta vẫn thường nói "nghề chọn người chứ người không chọn nghề", thật vậy, như một bàn tay vô hình, số phận lại rong rủi đưa tôi đến với nghiệp "gõ đầu trẻ" một cách đầy tình cờ mà tôi cũng không thể ngờ đến. Hãy biết chấp nhận khi là người thất bại nhưng đừng bao giờ là kẻ thua cuộc!!!
Tuy nhiên vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này nên đối với tôi, việc thất bại trong ứng tuyển cũng rất nhẹ nhàng, thậm chí tôi còn cảm thấy vui vì sau mỗi lần phỏng vấn, tôi luôn rút ra được những kinh nghiệm, những thiếu sót để tự tin hơn trong những lần sau. Vì đôi khi cái ta THÍCH nhưng làm người khác hok MUỐN nên ta phải MUỐN điều ta hok THÍCH. Cảm thấy cô đơn và trống trải, cô tấp vào một quán nước.
- Người con gái đảm đan là người con gái biết nấu thành thạo món Cháo Điện Thoại mỗi ngày. Một câu truyện rất ngắn, rất bình dị, để nói về một mảnh đời rất nhỏ, rất bình thường nhưng lại là ước mơ rất lớn, rất xa vời từ một góc khuất nào đó của xã hội. Trên cơ thể một con người, Ghét là thứ mà ai cũng có, không ai có thể chối bỏ cậu ta bất kể người giàu hay kẻ nghèo, trí thức hay bình dân, lành lặn hay đau bệnh.
đúng thật, thiên hạ yêu thấy ai cũng lỗ, có thấy ai lời đâu. Những ngôi chùa ở xứ này có một điểm chung là thường được xây theo kiểu “leo núi” nên đường từ cổng chùa lên chánh điện khá dốc và nhiều bậc thang nên cũng khá khó khăn cho người hành hương. Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ.
Một người gần lại thấy thật xa. Không thích tạo phiền phức nhưng lại thích mang phiền phức của người khác vào mình. Nếu bạn bỏ viên đá đó trong túi, ta gọi đó là.
Đi được hơn một ngày đường Cục Ghét thấy nóng lòng bèn hỏi ông Gió: Nghe Da nói vậy, Cục Ghét lại càng tủi thân hơn, cuộc đời tủi nhục làm cho con người ta trở nên bi quan và thiếu tự tin. Loay hoay mặc một đống phụ kiện linh tinh, nón mũ, găng tay, áo khoát, tôi chợt nhớ ra rằng mình mặc áo dài mà quên mất.