Họ dành gần như toàn bộ thời gian và sinh lực chỉ để làm mỗi một việc là chê bai, trách móc, than phiền, chứ hiếm khi đề ra bất cứ sáng kiến nào nhằm giảm bớt khó khăn, chứ đừng nói đến việc làm sao cho rắc rối không “đến hẹn lại lên”. Người giàu muốn được trả công theo kết quả. Sự việc vốn đã tồi tệ sẽ càng nghiêm trọng nếu bạn không thể tiếp tục đối phó với thứ năng lượng tiêu cực của họ, khi năng lượng đó níu bạn xuống đến điểm mà bạn không thể vươn lên được.
Điều đầu tiên tôi làm là cam kết rằng mình sẽ thành công và tham gia cuộc chơi để giành chiến thắng. Đó mới thực sự là điều kinh khủng. Thay vì chịu trách nhiệm trước những gì diễn ra trong cuộc sống của mình, người nghèo thường chọn cách chơi trò đóng vai nạn nhân.
Một phần lên tiếng: “Tôi sẽ có cơ hội đi du lịch khắp thế giới”. Vâng, tôi đã giàu có, nhưng quan trọng hơn, cuộc sống của tôi giờ đây thật phong phú, vui vẻ và đầy hạnh phúc! Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra như thế. Bạn tự cho mình là người sống có mục đích, có quyết tâm, quyết đoán, v.
Tôi yêu cầu năm người bước lên bục và cầm theo một vật gì đó. Không người giàu nào cho rằng tiền không quan trọng. Còn trong kinh doanh, bạn đã từng nghe về một kẻ bỏ tiền đầu tư vào một mảnh đất ở tận nơi khỉ ho cò gáy vùng ngoại ô, và mười năm sau có một tập đoàn lớn quyết định xây trung tâm mua sắm hay cao ốc văn phòng trên mảnh đất đó? Nhà đầu tư này trong phút chốc trở nên giàu có.
Vậy làm sao bạn biết rằng bạn biết một điều gì đó? Đơn giản thôi. Bạn sẽ làm gì? Đơn giản là bạn sẽ gọi điện tới nhà cung cấp, đặt mua 50. Không có gì sai trong câu nói đó, chỉ có điều người ta quên bảo chúng ta nên làm gì với đồng đô-la được trả ấy.
Nếu bạn muốn trở nên giàu có và thành công, bạn phải là một “chiến binh”, nghĩa là bạn phải sẵn sàng hành động bất chấp mọi trở ngại. Ngược lại, người giàu luôn nhớ câu nói của nhà ngoại giao lỗi lạc Benjamin Franklin: “Nếu bạn nghĩ việc học hành là đắt đỏ, hãy thử phớt lờ nó xem nào”. Nếu bạn muốn được trả công theo thời gian, dường như bạn đã bóp nghẹt cơ hội đến với thịnh vượng của chính mình.
Người ta “dị ứng” với việc quảng bá và bán hàng vì một số lý do. Cảm giác ấy sẽ thôi thúc, khiến bạn tiêu xài quá độ một cách vô thức như một cách thể hiện cảm xúc của mình. tâm xử lý các kế hoạch tài chính trong tâm thức, chứ không phải tiền bạc.
Nếu bạn muốn tạo ra sự thay đổi lâu dài, hãy thôi chú tâm vào kích thước của vấn đề mà hãy tập trung vào tầm cỡ của chính bạn! Họ đã rũ bỏ tiền bạc thay vì sự giận dữ, từ bỏ phần hoa trái thay vì thay đổi phần gốc rễ. “Tôi cam kết trở nên giàu có.
Nhưng có vẻ như cố gắng của tôi vô ích. Ồ, ngạc nhiên chưa, đó là món thịt gà”. Donald Trump không bao giờ chấp nhận mình chỉ là một triệu phú.
Cái công thức thu nhập lên-và-xuống lặp đi lặp lại gần mười năm trước khi tôi nhận ra có thể đó không phải do loại hình công việc tôi đã chọn, không phải do đối tác tôi đã làm chung, không phải do tình trạng của nền kinh tế hay do tôi đã quyết định rút ra sớm quá khi mọi việc đang tiến triển tốt. Kế hoạch tài chính và thành công trong tâm thức của bạn là gì, và nó đã vô thức đưa bạn đến những kết quả ra sao? Nó được cài đặt để đưa bạn đến thành công, đến cuộc sống tầm thường hay đến tình trạng thất bại về tài chính? Bạn được lập trình để đánh vật với tiền bạc hay để kiếm tiền một cách dễ dàng? Nhưng nếu bạn quyết tâm làm những việc khó khăn, cuộc sống của bạn sẽ đơn giản.