Chứ không phải hắn leo lên giời. Cái thùng rác lở loét hơn. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh.
Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Nhưng bác ta không tin.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Khán giả sôi động phết. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.
Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Trượt theo hai bên má. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Nhưng lí trí không cho phép. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.
Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.