Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.
Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Tôi không đuổi nó nữa.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Người rỗng như không có lực.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.
Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Không trình bầy nữa. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.