Tớ thậm chí chẳng quan tâm. Cách chúng ta xử lý những tin tốt và tin xấu nào tùy thuộc vào cách nó được tiếp thu. Nói từ này sau khi người đó nói sẽ hướng suy nghĩ của người đó và cuộc trò chuyện tới hình ảnh rộng hơn.
Khi anh ngồi vào ghế, hãy tự hỏi xem mình cần làm gì. Có lẽ chúng ta sẽ nói vào lúc khác. “Tôi không chắc đây có phải là nơi tốt nhất để thảo luận chuyện này không.
Đây là một sự thật mà anh ta có thể xác nhận hoặc phủ nhận cho dù thực tế anh ta có đến đó hay không. Bạn có thể làm tăng độ nghiệt ngã của hình phạt để khiến nó có vẻ nặng nề hơn. Hãy nhớ rằng kẻ có lỗi muốn thay đổi chủ đề; người vô tội luôn muốn tiếp tục trao đổi thông tin.
Cũng như việc chúng ta thường tránh xa kẻ đe dọa mình, những người cảm thấy bất lợi về mặt tâm lý sẽ tránh xa người quy kết mình. Quan trọng nhất là bạn phải chú ý xem người đó cần bao nhiêu lâu để nhớ ra các thông tin. Tôi có thể hiểu tại sao anh cũng… Dù sao tôi cũng cảm thấy thanh thản.
Tức là, sự xuất hiện của Pavlov có liên hệ với một cơ hội: thức ăn. Bạn không cần có một cử chỉ quá lộ liễu hoặc một quãng nghỉ quá dài. Những tình huống này có thể rất khó khăn vì bạn không có kiến thức cụ thể cũng như ý kiến của giới chuyên môn để đặt ra những câu hỏi đúng.
Hãy trung thực và chúng ta có thể bỏ qua toàn bộ mọi chuyện. Phản ứng mà cô nhận được giúp cô biết ngay thủ phạm. Vì người đó không thể đứng dậy và bỏ đi nên sự khó chịu của người đó tự bộc lộ qua việc tạo ra những rào chắn giữa người đó và bạn, người được coi là nguồn gốc gây ra sự khó chịu cho họ.
Người đó sẽ tìm cách tạo dựng sự thừa nhận, bằng bất kỳ hình thức nào. Người đó sử dụng một sự thật hiển nhiên để hỗ trợ cho một hành động đáng ngờ. Tương tự, bàn tay nắm chặt và lời tuyên bố về cảm giác thoải mái không hề ăn khớp với nhau.
” Nó sẽ tiếp tục kể thêm nhiều chi tiết mới cho tới khi nào bạn đáp lời, như thế mới làm cho nó biết rằng nó đã thuyết phục được bạn. Trong khi chúng ta kiểm soát được một số động tác thì dưới đây lại là những phản ứng không chủ tâm mà chúng ta ít hoặc không kiểm soát được: Tôi thật sự rất lấy làm tiếc.
Điều này càng có ý nghĩa hơn khi Việt Nam đã là thành viên chính thức của WTO, khi chúng ta tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, thế giới của ngôn ngữ cử chỉ. Đối với hầu hết các nền văn hóa, nhìn chăm chú thường là một hành động bất lịch sự. Từ các luật sư, thợ ống nước cho đến công nhân cơ khí hay giáo viên, chúng ta đều dựa vào những người làm chuyên ngành để xác định tính trung thực và công bằng của họ.
Trạng thái tình cảm hoặc tự hình thành, hoặc do bên ngoài mang lại, hoặc nảy sinh từ sự kết hợp cả hai trường hợp. Nếu người đó đang ngồi, hãy làm cho người đó đứng dậy và đi lại trong phòng. Một trong hai trường hợp có thể xảy ra.