Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối.
Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Tôi biết ông rất yêu vợ.
Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.
Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.
Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi.
Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Ông anh cũng làm theo. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.