Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Có lẽ mình nên im lặng. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.
Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.
Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Chúng tôi đi thay quần áo. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.