Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Không gì tự nhiên mất đi. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.
Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?
Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ.
Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.