Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.
Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.
Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Có điều, em chã thích. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Hoặc biết nhưng không rõ.
Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Cũng thành thói quen rồi.
Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?