Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu.
Còn một ngày nữa mới tới hạn. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.
Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.
Trong công viên thì toàn ma cô. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.
Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.
Mà không xuyên sang tai bên kia. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Như một con rết hoặc như một con rắn.