Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Trong công viên thì toàn ma cô.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Hắn phải lừa phỉnh mình. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Lần sau rút kinh nghiệm nhé.
Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Nhưng như thế là em còn muốn. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.
Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.