Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù.
Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.
Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Hai chuyện này khác nhau. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên.
Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.