Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.
Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Để râu toàn bọn chả ra gì. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Khá nhẹ nhõm và yên bình. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.
Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.
Đặc biệt là trong những người tài. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Hoặc về sau mới lí giải được. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Chúng là những kiệt tác.