Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Một giọt rơi xuống sách.
Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.
Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.
Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình.
Hai chuyện này khác nhau. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.