Bức thư ấy, tôi chép lại đây. Nếu bạn nói như vậy, thì chúng ta sẽ thấy ngay rằng ý kiến của chúng ta rút cục không khác nhau xa lắm; nhưng chỗ bất đồng ý rất ít, còn những chỗ đồng ý thì nhiều, và nếu chúng ta thiệt tình và kiên tâm muốn hòa giải với nhau thì cũng dễ". Ta sẽ bịp chúng dễ như chơi".
Chúng tôi không quên ông. Thầy ấy ngửng đầu lên hơi ngạc nhiên, nét mặt tươi cười và nhũn nhặn trả lời: "Bây giờ nó đã kém trước rồi". Tính tình hoặc thể chất khác thường.
Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết. Tôi tin rằng ông là một quân nhân can đảm và có tài dụng binh. Đó là phương pháp của nhà diễn thuyết Lowell Thomas.
Dùng nghị lực để điều khiển hành động tức là điều khiển những tình cảm một cách gián tiếp. Rồi sao? Cái đó có liên can gì tới tôi đâu? Ông không thông minh chút nào hết. "Tôi", "Tôi", "Tôi".
"Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn. Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó. Khi bạn coi tấm hình trong đó có bạn chụp chung với những người khác, thì người thứ nhất mà bạn ngó là ai? Nếu bạn tin rằng mọi người đều chú ý tới bạn, thì xin bạn trả lời tôi câu này: "Nếu bạn chẳng may chiều nay từ trần thì sẽ có bao nhiêu người đi tiễn bạn tới huyệt?".
Dorothy Dix mà ai cũng phải công nhận rằng rất thâm hiểu những vấn đề về hôn nhân, nói rằng: "Già nửa những cuộc hôn nhân đã thất bại lớn". Ông trả lời bằng mấy dòng sau này: "Sau này, khi con trai ông ta sinh; ông lấy tên Detmer của tôi đặt tên đệm cho con ông và ông còn là bạn thân và khách hàng của chúng tôi cho tới khi ông từ trần hai mươi hai năm sau".
"Tôi", "Tôi", "Tôi". Tôi: - "Thưa bà, xin bà tin rằng tôi ân hận hơn bà vô cùng. Nếu tôi lầm, tôi sẽ đổi ý kiến tôi.
"Từ lâu rồi - ông nói - tôi ghi trên một cuốn lịch những công việc buôn bán mỗi ngày. ít tháng trước khi quy tiên, cụ cho chúng tôi coi một tấm hình chụp ba chục năm về trước. Tôi sẽ học thêm được biết bao nhiêu điều!".
Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy. Rồi đúng lúc nó đang vinh hạnh, ba nó vào, như vô tình. Alfred Adler, triết gia trứ danh, viết một cuốn sách rất hay đề là "Chân nghĩa của cuộc đời", trong đó ông nói: ! "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội.
Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng. Họ tôi gốc ở Hòa Lan qua cư trú ở đây gần được hai trăm năm rồi". Theo nó thì việc gì cũng hóa dễ, trở ngại gì cũng thắng được, ta sẽ có vô số người thương, sẽ thành công và vui sướng.