Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình.
Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.
Bỗng chị bị tuột mất dép. Ốm ra đấy mà làm gì. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.
Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau.
Và có lẽ cả hướng thiện. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.
Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.
Mà không xuyên sang tai bên kia. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Bác hỏi: Sao con không đi học. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.