Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Chỉ là ta đang viết. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Và biết rằng mình biết ít thế nào. Đừng lỡ nhiều là được. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn.
Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Phải hết sức giữ gìn.
Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.
Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Giấc mơ cũ rồi mà.
Thằng này ăn mặc phong phanh. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Nói chung là vẫn có thể tung cánh.
Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.