Trước khi ngủ, chàng nghĩ về sự quan trọng của việc không thay đổi mục tiêu của mình vì mục tiêu của một người nào khác. - Ngươi muốn gì, hỡi hiệp sĩ áo đen? - thần Gnome hỏi - Ai cũng bảo là ngươi tìm gặp ta suốt cả ngày nay. - Dẫu sao thì ta cũng đã sống với những giấc mơ thật đẹp mấy ngày qua trong khu rừng này.
Ngay lúc này đây, đứng cạnh Merlin trong khu vườn hoàng gia, anh mới biết rằng mình đã nghĩ sai về Merlin. Anh quá bị ám ảnh bởi thực tế đó quá đến nỗi không thể nào nhìn sự việc một cách toàn diện và sáng suốt hơn. Vì thế Merlin sẽ thoát chết và sẽ đưa cho ta Cây Bốn Lá thần kỳ.
và nhìn, nhìn thêm này. Đêm đó nằm bên cạnh mảnh đất, chàng thật hài lòng nghĩ về những gì mình đã làm được. - Chắc cậu còn nhớ là nhà tôi rất nghèo, nghèo hơn cả nhà cậu khi chúng mình còn sống ở khu phố đó.
Dẫu sao thì nghe câu chuyện này ông cũng có mất mát gì đâu. Tay chàng rớm máu và dính đầy đất. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Thế là tiếng vó ngựa dồn dập, hai chàng hiệp sĩ, một áo đen, một áo trắng, rạp mình trên lưng ngựa nhắm hướng khu rừng Mê Hoặc thẳng tiến, khởi đầu một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm và thú vị mà có lẽ cả hai sẽ không thể nào quên được trong cuộc đời mình. Họ xứng đáng cần nó hơn tôi. Thần Gnome sống dưới lòng đất và tạo ra tất cả những đường hầm xuyên khắp khu rừng này.
Ta đã sống trong không rừng này hơn một trăm năm mươi năm và chưa có ai từng hỏi ta một câu hỏi ngu ngốc đến thế. Bóng đêm đen kịt giăng phủ dày đặc. - Gia đình cậy đã may mắn khi bất ngờ được thừa hưởng một gia tài lớn.
Mụ ta không cho Sid một sự lựa chọn nào khác. Tôi đã có được cửa hàng thứ hai, thứ ba, rối thứ tư, và cứ thế. - Ngươi biết là ta chưa tìm được rồi còn gì! Ston, ngươi hãy nói cho ta biết, có phải là trong khu rừng này chưa bao giờ có một cây bốn lá nào mọc lên phải không? Hoặc cũng có thể là nó mọc quanh đây, lẩn khuất trong những tảng đá này?
Và tôi tin rằng mình sẽ làm được. "Cây Bốn Lá thần kỳ dĩ nhiên mọc lên từ lòng đất. Họ xứng đáng cần nó hơn tôi.
Còn Max thì vẫn im lặng. Chàng căng người quan sát. Tôi nhận thấy trong mắt cậu phảng phất một nỗi buồn lớn lắm.
- Thế còn cậu? Cuộc sống của cậu như thế nào? Cậu có gặp nhiều may mắn không? Ta sẽ lên đường đến khu rừng Mê Hoặc. Chúng đổ xuống ào ạt, không chỉ một hạt mà vô số kể cứ như trận mưa xuân vậy.