Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Là dông dài, là ngắn ngủi. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Tác phẩm Bật dậy nào. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.
Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.
Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Mình được khóc cho mình. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.