Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.
Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm.
Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.
Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Tôi không muốn đi đâu cả. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí.
Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.