Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Ông bảo: Em nói tiếp đi.
Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Hắn biết vì hắn đã từng.
Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.
Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Bị nghi ngờ cũng đáng. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.
Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Tôi đi bộ cũng được. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.
Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.
Bắt đầu khó nghĩ đây. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.