Người ta rầy nó, đánh nó, làm nhục nó. Chàng thất vọng đến nỗi muốn giải nghệ đi bán xe cam nhông. Mà hồi ấy tôi cần có bài học đó vô cùng.
Ai cấm các bạn bắt chước các nhà thông thái? Nếu bạn sẵn sàng nhận rằng bạn có thể lầm được thì khỏi lo gì hết. Khi chúng tôi tới Paris, lúc ấy ông có mặt tại đó, ông tiếp đón chúng tôi và tự lái xe đưa chúng tôi đi coi châu thành nữa. Ông xét và thử giùm chiếc xe này giúp tôi.
Chắc cả ngàn đọc giả cũng đồng ý với tôi". Thú thực là tôi thất vọng. Đáng lẽ tôi không nên mua thì phải".
Hơn nữa, bạn sẽ tiến được một bước lớn trong nghệ thuật dẫn đạo người. Vậy muốn dẫn dụ những người có tâm huyết, hạng người có chân giá trị, bạn hãy: Cách đây mấy năm, tờ báo Philadelphie Evening Bulletin bị kẻ xấu miệng gièm pha, loan truyền rằng bài vở ít, quảng cáo nhiều quá, không bổ ích gì cho độc giả hết.
Trái lại, ông vội vàng tỏ ra rằng ông trông cậy ở sự giúp đỡ của nhà buôn đó nhiều lắm. Tôi hỏi thí nghiệm như vậy để chứng minh điều chi. Ông ta không thể làm vừa lòng mọi người được cho nên bắt buộc phải từ chối, nhưng ông từ chối một cách khéo léo đến nỗi người ta vui vẻ ra về.
Ông chỉ huy nhân viên một cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng. Tôi vội vàng muốn trả lời bà ta rằng: "Nếu tôi đã có một lỗi về địa lý thì bà còn có một lỗi nặng hơn nhiều, là lỗi không được nhã nhặn chút nào hết". Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua mây mù.
Tôi tự nhủ: Bây giờ là lúc nên đem thi hành khoa học mà ta đương học đây. Hai sự đó không có chút liên lạc gì với nhau hết. Mới rồi, tôi đi nghỉ cuối tuần với ông bà Thomas.
Muốn dẫn dụ ai làm một việc gì theo ý ta, chỉ có cách là làm cho người ấy phát khởi cái ý muốn làm việc đó. Những đức lang quân ở Mỹ nên noi gương bà. Mỗi ngày chị làm phụ một giờ nữa để cọ, lau, chứ không chịu để cho bà Gent thất vọng.
Chưa coi họng tôi, ông đã hỏi tôi làm nghề gì. Chưa bao giờ người ta thấy hạnh phúc thiêng liêng trong gia đình chói lọi rực rỡ như vậy. Nhưng bù vào đó, thần cũng biết chút ít về sử ký và có lẽ có vài đức tính khả dĩ có thể dùng được trong chánh trị và ngoại giao".
Thường thường một trăm bức thư mới được một bức trả lời. Adoo, Tổng trưởng thời Tổng thống Wilson, tuyên bố: "Lý luận không thể nào thắng được một người ngu hết". Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá.