Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.
Thua còn có năm nghìn an ủi. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Rất rối rắm và hoang mang.
Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Muốn được tin tưởng một lúc.