Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.
Còn tôi, chưa đến lúc. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Tôi muốn thử những cách khác.
Và dễ sống hơn một chút. Ốm ra đấy mà làm gì. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Anh đang hạnh phúc. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.
Bà già vục đầu vào thùng rác. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Đừng làm mọi người buồn lo.
Có điều, em chã thích. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
- Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.