Thi thoảng viết nhưng không tiện. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Chẳng có cái gì đập. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Sống là gì nếu không có khoái cảm. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Nhưng lại muốn súc tích.
Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. (Còn với đàn ông thì không thích rồi).
Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Tôi rất hay chảy nước mắt. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
Tự giác làm một số việc. Mua để đến những giờ bỏ học. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.