Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Những giọt nước mắt bằng gỗ. Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Bác ta không tin đâu.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.
Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Hai chuyện này khác nhau.