Trước đây tôi đã gõ bài Tựa (và đã đăng trên TVE), lần này tôi chỉ tốn công gõ khoảng 40 trang thôi - khoảng 12% cuốn sách; số còn lại chép từ bản Vvn. Ta muốn thu cho đầy túi, vơ được cái gì thì vơ, vơ ngay bây giờ. Vậy mà hồi trước có lần ông tính giải nghệ, chịu nhận là thất bại, cho đến khi ông phân tích được nỗi khó khăn thẳng tiến trên đường thành công.
Tôi nhiều lần đứng trong Công viên Quốc gia Jasper ở Gia Nã Đại, chiêm ngưỡng vẻ đẹp xán lạn của một trong những ngọn núi đẹp nhất Mỹ Châu. Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được. Anh hỏi câu thứ hai: "Sau này tôi có thể nói được không?" Thầy thuốc lại trả lời có.
Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời. Có thể rằng ta chẳng đủ nghị lực để đàn áp những thói thường của con người, để có thể yêu kẻ thù của ta. Hai người chủ trại chết, rồi một người bỏ vợ.
Nói tóm lại: bắt chước những quân nhân Hoa Kỳ mà thường nghỉ ngơi; lấy trái tim bạn làm gương; nghỉ trước khi mệt tức là kéo dài quãng thời gian bạn thức, mỗi ngày thêm một giờ. Cứ thế trong năm năm, ông điều động bộ máy chiến tranh khổng lồ của Anh quốc. Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng.
Nhưng tôi không trốn đâu được hết. Vậy phải đọc lại cuốn này thường thường. đều đã dạy nhân loai, nhưng trình bày như Dale Carnegie thì hơi có tính cách vị lợi, và tôi nghĩ trong đời cũng có một đôi khi chúng ta cần phải tỏ thái độ một cách cương quyết chứ không thể lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi được.
"Lời khuyên này, - lời bà Eleanor Roosevelt - đã trở thành căn bản cho mọi hành động của tôi khi tôi đến ở Toà Bạch ốc và trở nên Đệ nhất Phu nhân nước Hoa kỳ. Tôi lo lắng tới nỗi mất ngủ trong một thời gian dài. Nhưng nào đã hết chuyện.
Sau khi cho cử toạ biết rằng tuổi trung bình của họ là 44 năm, ba tháng, ông nói non một phần ba các vị chỉ huy ấy mắc một trong ba chứng bệnh: đau tim, có ung thư trong bao tử và mạch máu căng quá. Áp lực của mạch máu tăng lên. Quy tắc 1: Lời chỉ trích bất công thường là những lời khen che đậy.
Không gì làm cho bà chóng già bằng sự tức bực và mệt nhọc. Ta biết rõ ta hiện đứng đâu. Có thể kiếm cách trốn được không? Không.
Thiệt là điên! Thiệt là vô lý! Tôi đã phí bao năm học bắt chước kẻ khác mới nảy trong cái sọ đặc như mít của tôi ý này: Phải theo tài năng riêng của mình, không thể nào bắt chước người khác được. Có người mắt long lanh vết lệ. Nếu được như anh, mất gì tôi cũng chịu.
Mới đầu, tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu. ông không mệt mỏi mới nghỉ ngơi, bao giờ cũng biếI trước lúc nào sắp mệt để tự bắt ông đi nằm nghỉ. Tôi bắt đầu sống theo tôi.