Nếu hắn là người tài. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.
Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.
Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Bác vòng sang phía trái tôi.
Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.