Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này.
Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.
Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Miệng họ mặc kín mít áo quần. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.
Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.