Cảm thấy cô đơn và trống trải, cô tấp vào một quán nước. Ông luôn tìm kiếm sự hoàn hảo trong kiến thức nhưng không bao giờ có thể đạt được, mặc dù ông đã làm việc và nghiên cứu cật lực cho đến những giây phút cuối cùng của đời mình. Lấy hy vọng chuộc những trắc trở bạn sẽ lời được hạnh phúc.
Đặc biệt hơn nữa là, bằng khả năng lạ kỳ, anh đi lướt qua ai cũng đều có thể biết được người đó mang loại giày gì; nhìn chỗ mòn và mức độ mòn của giày anh có thể biết được sức khỏe và thói quen của người đó. Mọi chuyện diễn ra hằng ngày như vậy đó, nó cứ như một cuộn film chiếu đi chiếu lại không sai một ly một tấc. Người ta nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” quả không sai, dù con đường giữa nơi cô ở đến trường là một nơi tuyệt đẹp và cổ kính gợi nên những hình ảnh được miêu tả trong cuốn truyện Harry Poster nổi tiếng, đối với cô tất cả đều trở nên thật vô nghĩa.
Bât hanh là khi bạn có cả môt rổ bánh nhưng lại không có thời gian để ăn chúng. Mỗi ngày trôi qua, tay nghề của Tsugitaro càng thành thạo. Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt.
Khi mới đi phỏng vấn xin việc lần đầu, tâm lý chung thường thấy đó là thiếu tự tin vào bản thân, thiếu kinh nghiệm trong cách ứng xử những tình huống của nhà tuyển dụng dẫn đến lúng túng, bối rối và thất bại. Mình đã nói là coi nhau như bạn bè thôi cũng được, vậy mà,… thế Mối tình đầu cũng thế, luôn vụn dại và dễ tan vỡ, nhưng cũng luôn ấn tượng, khó quên và giúp ta trưởng thành.
- E = Effective thinking (Nghĩ hiệu quả). Tuổi mới lớn kéo theo hàng tá những thứ lỉnh kỉnh làm điệu con gái của hai chị em, căn phòng nhỏ lại càng thêm nhỏ. Có bao giờ bạn tự hỏi: "Sao mình ko giữ nó trong tay?!".
Tình yêu phải bắt đầu từ tớ vì tớ là cửa sổ của tâm hồn mà. Đặc biệt hơn nữa là, bằng khả năng lạ kỳ, anh đi lướt qua ai cũng đều có thể biết được người đó mang loại giày gì; nhìn chỗ mòn và mức độ mòn của giày anh có thể biết được sức khỏe và thói quen của người đó. Nhưng Ghét không biết phải đi như thế nào vì cậu chưa bao giờ đến đó.
Quên sao được hình ảnh những đứa học trò tinh nghịch giành nhau xách cặp dùm tôi, những lời động viên tuy ngốc xít nhưng chứa đầy tình cảm trong những ngày đầu đi dạy đầy bở ngỡ của tôi hay những cú điện thoại nặc danh tràn ngập tiếng khúc khích. Hôm nay mình mới chia tay với anh ấy, thật buồn, mình đã nói ra những lời không thật với lòng, có lẽ anh bị tổn thương nhiều lắm. Khi bạn học xong một học kỳ, bạn cảm thấy thích người thầy cũ và muốn họ tiếp tục dạy bạn trong các học kỳ tiếp theo.
Chị công nhân vệ sinh đáng thương đành ra về với hai bàn tay trống. Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này: Mỗi khi cảm thấy buồn cô thường dạo thuyền trên sông Cam và ngắm nhìn thành phố có bề dày lịch sử bật nhất nước Anh này, đặc trưng nhất là
Voi cha nằm lã một góc, mắt ngước trên trời vừa rên rĩ: Nếu con không ngại thì có thể tâm sự với ta, có thể ta không giúp được gì nhiều nhưng con sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn. Hãy biết chấp nhận khi là người thất bại nhưng đừng bao giờ là kẻ thua cuộc!!!
Hình như cứ mỗi khi có điều gì đó thất vọng, buồn chán và bi quan, trong tiềm thức của mỗi con người chúng ta luôn có ý hướng về một cái gì đó thiêng liêng và thần bí. Nghe giọng cô ấy, không hiểu sao nước Tsugitaro của ngày hôm nay sớm đã là tấm biển vàng của “Super Pit Tokyu”.